Không biết từ lúc nào, hắn đã rất nhẹ nhàng đến bên cửa sổ.
Chúng ta một người ở trong cửa sổ, một người ở ngoài cửa sổ.
Giống như nhiều năm trước đây. Ta ở trong cửa sổ đọc sách, hắn bẻ một cành mai đầu tiên của mùa đông, đưa qua cửa sổ, trên đó còn vương tuyết trắng.
Giống như khi hắn ở trong nhà làm hai phần bài tập, ta chơi đủ rồi, đầy người bùn đất xuất hiện trước cửa sổ dọa hắn, hắn luôn vuốt mũi ta một cái.
Những thời khắc đó, đều là tình yêu mà chúng ta dành cho nhau.
39
"Nếu như," ta hít mũi, nửa đêm luôn khiến người ta dễ dàng sinh lòng yếu mềm: "Nếu như, chúng ta chỉ là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hoàn toàn xa lạ mà thành thân, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
"Nhưng, ngươi đã làm tan vỡ tình yêu ta dành cho ngươi, còn có niềm tin."
"Ta sẽ không bao giờ trở về với ngươi."
Nghĩ lại những chuyện đã qua, ta buồn bã nhìn hắn: "Tiêu ca ca, chúng ta đều đã trưởng thành, không còn có thể trở về thời kỳ của Bạch Lộc Thư Viện nữa."
Thân thể hắn run rẩy.
"Ngươi về đi. Lân Nhi ta sẽ mang đi."
"Uyển Dao—" hắn ngăn ta đóng cửa sổ, "Đừng như vậy—nàng có phải là đang giận ta vì chuyện với Triều Châu không? Nàng báo thù đi, được không? Ta biết Chu Hoằng Chân thích nàng, chờ đợi bao năm, chẳng phải là vì mong ngày hôm nay sao? Nàng đi tìm hắn, báo thù trở về, rồi chúng ta sẽ cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-phach-zhihu/1289866/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.