Giọng nói đó nghe có vẻ thật lòng, rất vội.
Chủ nhiệm Mao vô cùng khó xử, giải thích chúng tôi vẫn chưa tìm được người, nhưng người kia không nghe, có lẽ đã đến bước đường cùng nên chỉ còn cách nắm chặt lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng này.
Tôi hỏi Chủ nhiệm Mao hiện tại dì ấy ở đâu, mới biết dì ấy không ở ủy ban dân cư của thôn Sáu Công Nông, mà là đang ở đồn công an. Hoá ra người này cầu cứu ở đồn1công an, cảnh sát nhân dân của đồn công an là Tiểu Cố liên lạc với Chủ nhiệm Mao giúp anh ta, Chủ nhiệm Mao lại tìm tôi.
Việc này không liên quan tới Phòng Di dời, nhưng người đó nhất quyết muốn tìm Thanh Diệp, e rằng đã gặp chuyện quái dị gì đó. Tôi đoán anh ta có lẽ là người ủy thác trước kia của Thanh Diệp.
Sau khi tới đồn công an, tôi gặp Chủ nhiệm Mao và Tiểu Cố trong sảnh.
Từ sau khi không còn cố gắng tìm8kiếm Thanh Diệp, sự liên lạc giữa Phòng Di dời chúng tôi và Tiểu Cố cũng giảm đi.
Tiểu Cố chào tôi, không biết làm sao nhìn sang người đàn ông suy sụp tinh thần kia.
Anh ta không nhìn tôi, chỉ cúi đầu, trên người toát lên một loại hơi thở u ám.
Tôi liếc nhìn mấy lần, xác nhận hơi thở này không phải ảo giác của bản thân, không phải do tư thế hay trạng thái của anh ta quá suy sụp mới làm cho tôi có cảm giác này.
Đó là2một loại hơi thở thật sự.
Thậm chí tôi cảm thấy hơi thở này rất quen thuộc, như luồng âm khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1482312/chuong-1708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.