Mạc Hiểu Linh siết chặt nấm đấm. Cô ta đang vô cùng hoảng loạn, vừa lo lắng cho Vạn Quý Sinh, vừa sợ là anh Báo sẽ phát giác ra điều gì đó mà giở trò.
“Chị Hắc.” Mạc Hiểu Linh gọi.
Âm khí đã xuất hiện sau lưng Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh thở phào, rồi gọi cho Vạn Quý Sinh lần nữa. Nhưng điện thoại Vạn Quý Sinh vẫn đang trong trạng thái khóa nguồn.
Mạc Hiểu Linh đợi cả buổi trời, anh Báo mới quay lại.
“Khách sạn này không có. Để tôi tìm số điện thoại, gọi từng cái hỏi thăm thử thế nào.” Anh Báo thong thả nói.
“Anh ra giá đi, muốn bao nhiêu cũng được.” Mạc Hiểu Linh quay đầu về phía truyền lại tiếng nói của anh Báo.
Anh Báo vẫn chưa hề lên xe. Nhưng Mạc Hiểu Linh thoáng nghĩ, chị Hắc đã di chuyển ra ngoài xe.
Anh Báo cười khằng khặc mấy tiếng, rồi nói: “Đúng là biết điều nhỉ.”
Tôi chợt nghe thấy tiếng la hét của chị Hắc.
Anh Báo cười khẩy nói: “Tôi đi bên cạnh hạng người như cô mà lại không có chuẩn bị gì sao? Tốt nhất cô nên ngoan ngoan vâng lời, bằng không ấy hả…”
Mạc Hiểu Linh giận đến sôi máu.
Tiếng gào rú của chị Hắc lại vang lên, nhưng lần này cảm xúc lại giống như Mạc Hiểu Linh, hoàn toàn là tức giận.
Anh Báo chợt hoảng loạn la lên một tiếng, tiếng la chợt biến đổi, chuyển qua gào thét thảm thiết.
Mạc Hiểu Linh liền thò tay ra, ngay lập tức chụp trúng một cánh tay đang gồng cứng. Cô ta siết chặt cánh tay ấy, trong đầu cảnh tượng tử vong ào ạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1483324/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.