Tôi giống với đa số những người bình thường là có thói quen dùng mắt để cảm giác về thế giới bên ngoài. Sau khi mất đi thị giác, tôi thật sự không phân biệt được nhiều thứ.
Nhưng âm thanh lúc này tôi nghe được rất hỗn độn. Âm thanh này cùng với âm thanh ghi lại trong hồ sơ của Thanh Diệp không giống nhau. Bởi vì thính lực của tôi cũng không thể so với máy ghi âm chuyên nghiệp. Lúc nghe tập hồ sơ ghi âm của Thanh Diệp, tôi còn mang tai nghe, có thể dễ dàng phân biệt ra được luồng âm thanh trái phải, có thể nghe ra những âm thanh vụn vặt kia rõ ràng.
Nhưng lúc này, tai tôi chỉ nghe được những âm thanh xào xạc. Tôi không thể xác định được những thanh âm nào là của Mạc Hiểu Linh, chị Hắc và của cương thi.
Đột nhiên, lại có tiếng gào thét của quái vật vang lên.
Chị Hắc dùng sức kéo, dẫn Mạc Hiểu Linh đổi hướng chạy trốn.
“Cô nhanh lên một chút đi!” Chị Hắc tức giận giục.
Tiếng gào thét đã biến thành rên rỉ, truyền đến từ phía sau.
Chị Hắc hãm lại tốc độ.
“Chị Hắc…” Mạc Hiểu Linh hô một tiếng.
Cánh tay mà cô ta đang kéo lắc lư.
Hai người họ dừng lại.
Tiếng xào xạc biến mất rồi.
Mạc Hiểu Linh nín thở.
Tiếng hít thở của chị Hắc trong hoàn cảnh này bị vang to hơn.
Nhưng, tiếng hít thở đó vừa gấp gáp lại vừa suy yếu.
“Chúng… Chúng ta đụng phải phiền phức to rồi… Bây giờ…” Chị Hắc nói xong hai câu, âm thanh liền biến thành tiếng hít thở.
“Chị Hắc.” Giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1483383/chuong-1299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.