Quách Ngọc Khiết không nghĩ đến điểm này nhưng Trần Hiểu Khâu thì đã nghĩ đến rồi. Quách Ngọc Khiết cười hì hì nói với tôi: “Tiểu Khâu vừa nói, em liền nghĩ đến việc muốn nói với anh cái tin tức tốt này ngay. Hi hi hi…”
“Em đừng quên anh là tổ trưởng đấy, cái chuyện tồi tệ này đến lúc đó liền giao cho em nhé.” Tôi hờ hững nói.
Quách Ngọc Khiết không cười nữa, “Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em đến trạm xe rồi. Tiểu Khâu, tạm biệt nhé.”
Cô ấy nói xong lời này liền trực tiếp cúp điện thoại, cũng chẳng thèm nói lời tạm biệt với tôi.
Tôi thở dài.
Tôi thật sự hi vọng rằng những người ở thôn Sáu Công Nông là người hiểu biết lý lẽ, không coi trọng nhiều về vấn đề tiền bạc và mỗi một gia đình có quyền tài sản đều có quan hệ đơn giản, như thế thì chúng tôi sẽ đỡ việc biết bao.
Trong xe buýt chật chội đông đúc, tôi cảm giác mình có chút thở không nổi, những người xung quanh cũng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
Giờ cao điểm thật sự là khoảng thời gian đau khổ nhất của đời người mà.
Buổi tối Trần Hiểu Khâu nói về chuyện của Trần Lập và Trương Quỳnh trong nhóm chat, so với Quách Ngọc Khiết trong điện thoại cười trên nỗi đau của người khác thì cô ấy nói càng rõ ràng hơn một chút.
Điểm đầu tiên chính là nhắc đến việc thi thể được phát hiện kia vẫn chưa thể xác định được có phải là Trần Lập và Trương Quỳnh không, ngược lại thì cảnh sát rất quan tâm về nguyên nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1484933/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.