Tôi bật loa ngoài điện thoại lên, để cho Gã Béo cũng có thể nghe thấy.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Giọng nói của tôi tựa như bị mắc nghẹn, ồm ồm khó nghe.
Tôi sợ Nam Cung Diệu sắp nói ra một tin xấu khiến tôi phải sợ hãi.
“Các cậu đừng để bụng những lời nói vừa rồi của Ma Cô.” Nam Cung Diệu nói nhưng nội dung lại chẳng ăn nhập gì cả.
Tôi ngơ ngác.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gã Béo truy hỏi.
“Vừa nãy đã xác nhận thông tin, trong những người bị hại trước đây có người thân của Ma Cô.” Nam Cung Diệu trả lời.
Cả tôi và Gã Béo đều dừng hô hấp.
“Những người đó bị hại khi đang ăn cơm tất niên, đó là gia đình chú họ của anh ấy.” Nam Cung Diệu nói tiếp, “Thực ra, sau khi gia nhập phòng nghiên cứu, Ma Cô đã cắt đứt mọi liên lạc với tất cả người thân trong gia đình, khi đó bọn họ đều cho rằng Ma Cô đã trốn nợ bỏ đi.”
“Anh ấy… anh ấy có phải…” Tôi khó có thể nói hoàn chỉnh cả một câu.
“Trước đây lúc ở khách sạn, anh ấy đã nghe thấy một vài âm thanh rồi.” Nam Cung Diệu thở dài.
Tôi và Gã Béo cùng trầm mặc.
Khách sạn mà Cổ Mạch đang ở cách thôn Sáu Công Nông một đoạn, nhưng rõ ràng là phạm vi năng lực của anh ta còn lớn hơn so với suy đoán của chúng tôi trước đây, có khả năng còn có một vài chi tiết khác nữa mà chúng tôi không biết.
“Cục trưởng Trần đang bàn bạc với Ma Cô… phía trên vẫn chưa quyết định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1485076/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.