Trong lòng tôi sinh ra một dự cảm không tốt, đám Tí Còi cũng vậy. Mà chuyện này thực ra cũng chẳng cần đến dự cảm gì cả vì chúng tôi chỉ cần nhìn đến vẻ mặt của Trần Hiểu Khâu lúc ấy là đủ biết rằng chắc chắn nhà của cô ấy đã xảy ra chuyện rồi. Hơn nữa Trần Hiểu Khâu ngay lúc đó đã nhìn về phía tôi, tôi nghĩ không biết có phải là cô ấy muốn tôi thông qua việc nằm mơ mà đi cứu người không.
“Chú út của em… Chú ấy… Chú ấy xảy ra chuyện rồi…” Lúc Trần Hiểu Khâu nói câu này thì cả người đều đang run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp theo.
Quách Ngọc Khiết vội đưa tay đỡ lấy cô ấy.
Tôi vội hỏi: “Anh ta hiện giờ đang ở đâu?”
Tôi có một suy đoán xấu nhất, trong lòng âm thầm niệm: Đừng có ở khách sạn Tuấn Ly, đừng có ở khách sạn Tuấn Ly…
Trần Hiểu Khâu đờ đẫn trả lời: “Em không biết…”
Tí Còi giật lấy chiếc điện thoại di động trên tay Trần Hiểu Khâu, hỏi ngưởi ở đầu dây bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thân thể Trần Hiểu Khâu mềm nhũn ra, Quách Ngọc Khiết ôm chặt lấy rồi dìu đến bên ghế, đặt cô ấy ngồi xuống.
Gã Béo nhanh chóng rót một cốc nước, giúp Quách Ngọc Khiết an ủi Trần Hiểu Khâu.
Tôi đưa mắt qua chỗ Tí Còi, nhìn chằm chằm cậu ta và chiếc di động.
“Bà Trần, bà đừng lo lắng, trong điện thoại họ nói sao? Vâng, được, được, cháu biết rồi, bà đừng lo lắng quá ạ, tụi cháu sẽ đi đến đó xem sao. Dạ được, bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1485219/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.