“Chúng ta phải làm gì đây? Đốt nó đi hả? Hồn phách trong đó có khi nào chết mất không?”
“Thằng Ngốc, cậu im lặng nào.”
“A, không phải em đã đặt ra câu hỏi hết sức hợp lý sao? Sếp, cái cây này là thứ gì vậy?”
“Sản vật và sự trả lễ của ý niệm, có thể xem như là một loại linh thể, chỉ là vốn dĩ bản thân nó không biết được.”
“Nói vậy là cái cây này chỉ để nhặt lá cây, những đôi tình nhân viết tên lên thì mãi mãi bên nhau sao?”
“Hình dạng nửa khuôn mặt kỳ dị như vậy mà được xem là hạnh phúc sao?”
“Một cái cây sao có thể quản được việc loài người hạnh phúc hay không chứ?”
“Cũng đúng... Vậy chuyện Tô Uyển là sao vậy?”
“Thằng Ngốc, cậu không thể chỉ dùng cái đầu để nghĩ thôi hả?”
“Nó còn có thể kết hợp "Tình chưa dứt giữa ma và người" sao? Cái cây này hơi bị nghịch thiên rồi đó. Sếp, chúng ta phải làm sao đây?”
“Đào lên xem thử.”
“Vậy để tối đến xem sao.”
“Ừ. Để cho Nam Cung chụp xong cảnh vật xung quanh đã.”
Ngày 25 tháng 09 năm 2010, phân tích file ghi âm. File ghi âm 06720100925G.wav.
“… Sản vật và sự trả lễ của ý niệm, có thể xem là...”
“Không có tiếng gì khác hết. Cái cây không nói gì cả, mấy người trên vỏ cây đó cũng không có nói.”
“Có phải chúng đã chết hết rồi hay không, chỉ còn lại hình thù mà thôi?”
“Không phải người trên vỏ cây mà là người bên trong thân cây.”
“Sếp, ý của anh phải chăng là...”
“Mười mấy đôi chứ không ít hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1485953/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.