Sắc mặt ba chúng tôi trở nên tái mét.
Khi có biến, những cảnh sát đã qua đào tạo thường phản ứng lanh lẹ hơn. Họ bảo chúng tôi đứng đấy, còn họ xông về phía buồng giam.
Tôi và Trần Hiểu Khâu không có nghe lời họ mà đứng đấy chờ đợi, chúng tôi theo sát chân họ, trước hết chúng tôi thấy một tấm bảng “nhà tù nữ” được treo trên tường, sau tường là một hành lang dài được rào lại bằng cửa sắt, rất nhiều cảnh sát đứng ngoài buồng giam, họ lớn tiếng ra lệnh: “Dừng tay”, trong buồng giam vang lên tiếng hét thất thanh.
Nhất thời chúng tôi không thể chen vào giữa đám đông, chỉ có thể nghe được tiếng ồn phát ra từ buồng giam. Đột nhiên tiếng kêu ấy ngưng bặt, tôi và Trần Hiểu Khâu đều có cảm giác không lành.
“Mau gọi bác sĩ!”
“Không cần đâu, gọi pháp y đi.”
Cảnh sát phía trước xoay người lại, khi nhìn thấy tôi và Trần Hiểu Khâu, anh ta có chút ngạc nhiên. Chúng tôi vội nhường đường, đợi khi những cảnh sát đã ra ngoài hết rồi, chúng tôi mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trong buồng giam.
“Bây giờ hai người hãy theo tôi ra ngoài chờ đi.” Người cảnh sát dẫn chúng tôi vào có chút bực bội.
Trần Hiểu Khâu nhìn tôi.
Tôi nhìn hai người ở trong buồng giam.
Đây là một buồng giam đôi, bên trong phòng bày hai chiếc giường xếp đơn giản. Trên giường, một người phụ nữ nằm đó chết không nhắm mắt, một người phụ nữ khác mặc áo ghi lê vàng ngồi bên giường, nhìn người chết bằng một ánh mắt vô cảm xúc. Hai ngón tay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1486000/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.