Lúc đó Vương Huệ nghe thấy lời ông Vương nói, một người đã làm mẹ như cô cũng khóc òa lên. Ông Vương nhẹ nhàng an ủi lấy cô. Vương Huệ khuyên nhủ, kêu gào, cuối cùng do không chịu nổi nên chuyển sang mắng nhiếc, nhưng ông Vương vẫn giữ nguyên dáng vẻ dễ chịu và nói rằng bà Vương sắp trở về nấu cơm rồi. Vương Huệ không thể chịu đựng được, cô quỳ xuống xin ông Vương, kêu thêm con mình cũng đi khóc lóc van xin, ông Vương cuối cùng cũng đổi ý.
“Sau này khi nhắc tới mẹ tôi thì ông ấy tỏ ra không tình nguyện, tôi cũng không biết ông ấy đóng kịch trước mặt chúng tôi, cho rằng mẹ tôi mất tích hay đã thật sự tỉnh táo rồi.” Vương Huệ khóc không thành tiếng.
“Chúng tôi sẽ nói chuyện với ba cô, xem thử tình hình của ông ấy.” Trịnh Hân Hân nói, lại hỏi: “Ba cô là người như thế nào?”
“Rất thật thà, tính tình rất tốt, ông ấy chưa bao giờ đánh hay mắng tôi, rất thương yêu tôi. Bà nội tôi là người trọng nam khinh nữ, không thích tôi mà mẹ tôi, ông ấy bảo vệ chúng tôi thế là bị bà nội đánh cho.” Vương Huệ thở dài nói: “Tình cảm của ông ấy và mẹ tôi rất tốt, sau khi hai người quen nhau thì chưa bao giờ cãi nhau, đừng nói đến cãi nhau, ngay cả một lần nói nặng cũng chẳng có. Mỗi ánh mắt của mẹ tôi, ông ấy đều biết mẹ tôi có ý gì. Ông ấy chỉ cần giơ tay lên, mẹ tôi cũng biết ông ấy muốn làm gì.
Vương Huệ nghẹn ngào, “Tôi chưa hề nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1486038/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.