“Hà hà, thanh niên các cậu bây giờ chắc chẳng biết, thời chúng tôi ấy, bệnh thần kinh được gọi là đồ điên, không chữa khỏi được, nhà nào mà có người điên thì chỉ có mà đóng cửa, trói lại, hoặc đành thả rông ngoài đường chứ chả có cách nào cả. Mẹ tôi nghe anh tôi nói thế thì hốt hoảng, đuổi theo đánh anh tôi, chửi anh là cái gì mà đồ điên… Anh tôi thì cứ ngoan cố, nhất định phải đi khám khoa thần kinh cho bằng được. May có các bác sĩ, y tá đến khuyên nhủ, còn có cả vị chuyên gia nhãn khoa kia nữa, giải thích cho mẹ tôi, cho rằng đó chỉ có thể là nguyên nhân tâm lý khiến anh tôi sinh ra ảo giác, chứ bệnh đó không gọi là bệnh điên.”
“Vậy là sau đó ông ấy đi khám về thần kinh?”
“Đúng vậy. Sau đó anh tôi đi khám thần kinh. Khoa thần kinh của bệnh viện đó có hai bác sĩ, một ông bác sĩ già từng đi du học, lá rụng về cội; chàng bác sĩ kia còn trẻ, bị thuyên chuyển công tác đến khoa thần kinh. Bệnh nhân ở khoa này không phải là ít, chủ yếu là do vị bác sĩ già kia khám và chữa trị. Do mẹ tôi khóc quá, vị chuyên gia nhãn khoa kia phải đi cùng với mẹ tôi đến khoa thần kinh, giới thiệu chúng tôi cho vị bác sĩ già kia khám. Họ đều cảm thấy vấn đề của anh tôi không lớn, có thể xử lí nhanh, cũng chẳng cần thuốc thang gì cả. Phù~”
“Sau đó thì sao?”
“Phù! Anh tôi vào nói chuyện riêng với vị bác sĩ già kia. Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-bi-an/1486181/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.