Là một pháp y, tôi khá nhạy cảm với xương.
Đỗ Phàm giữ chiếc xương bị cắt cụt trong một thời gian dài khá tập trung đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào xương.
"Cô thấy gì?" Tôi chú ý tới chiếc xương trong tay cô ấy.
"Chiếc xương này có vấn đề!"
"Cho tôi xem một chút!"
Đỗ Phàm cẩn thận đặt những lát xương trong tay cô ấy vào tay tôi. Chiếc xương rất nhẹ mặc dù đặt nó trong lòng bàn tay nhưng không hề cảm thấy sức nặng.
Tôi cần chiếc xương lên cẩn thận quan sát, do bị ngâm nước trong thời gian dài nó đã chuyển sang màu trắng.
Mảnh xương vỡ dài chưa đến hai cm với các cạnh gồ ghề và các đường gãy rất rõ ràng. Có dấu vết của việc bị vật nặng đánh vào, điểm mấu chốt là đoạn xương này rất giống xương ngón tay càng nhìn càng thấy giống.
Đỗ Phàm vừa nhìn vào sắc mặt tôi đã biết rõ, cô ấy nói "Anh cũng thấy rồi à?"
"Có điểm giống, cũng chưa thể chắc chắn được." Nếu quả thực như những gì chúng tôi nghĩ đây sẽ là một vấn đề lớn, tôi cần phải cẩn thận hơn.
Lôi Chính Long cũng nghe được một số manh mối từ cuộc trò chuyện, anh ta lấy đoạn xương từ tay tôi nhìn nó rồi hỏi, "Có mấy phần chắc chắn?"
Đỗ Phàm nghiêm túc suy tư rồi nói: "Ba phần"
Lôi Chính Long quay đầu lại nhìn tôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-so-phap-y/2563540/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.