Thiên lao ẩm ướt âm u, thỉnh thoảng có tiếng chuột kêu chít chít và tiếng người bị hành hình kêu thảm thiết.
Mùi hôi thối nồng nặc xông vào k1ch thích lỗ mũi, vô cùng khó chịu.
Thục phi cực kì khó chịu nhìn Diêu phi ngủ ở đó, che mũi, mang theo ý tứ châm chọc khẽ cười thành tiếng.
Diêu phi vốn ngủ không yên bị đánh thức, nhìn Thục phi trước cửa phòng giam, hơi hạ mắt, nói “Sao thế, Thục phi nương nương lại đại phát thiện tâm đ ến thăm muội muội đấy à.
”Thục phi mỉm cười, hạ tay che mũi xuống, mùi vị gay mũi khiến Thục phi nhíu mày, nói “Không ngờ Diêu phi muội muội lại rơi vào bước đường này, đúng là khiến tỷ tỷ ta đau lòng.
”Thân thể có chút suy yếu của Diêu phi ngồi trên giường đá rách nát, một ngày không gặp, sắc mặt đã có chút tái nhợt.
“Vì sao?”Nghe vậy, Thục phi ngẩn ra, cười lạnh, nói “Vì sao cái gì, Diêu phi muội muội là đói ngốc rồi sao.
”Diêu phi nhìn ý cười lạnh lùng trên khóe miệng Thục phi, lắc đầu, nói “Hôm nay lưu lạc đến bước đường này, tỷ tỷ cũng không cần phải giải bộ đâu, cứ để muội muội làm một người có lý thôi.
”Nghe vậy, Thục phi hừ lạnh một tiếng, nói “Nếu ngươi đã muốn làm một người có lý, bổn cung cũng không làm khó ngươi.
” Đặt hộp cơm trong tay xuống trước cửa phòng giam, nói “Muội muội vừa ăn vừa nghe đi, muốn làm một con quỷ khôn ngoan, cũng không thể làm một con quỷ chết đói.
”Diêu phi nhìn hộp cơm, mỉm cười, nói “Thục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-sung-nuong-tu-dung-treu-choc-hoa-dao-nua/2085660/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.