Thanh Khâu.
Bầu trời sắc trắng, chân đạp lên đất phát ra tiếng bịch bịch, nghe qua khiến người ta có chút khó chịu. Gió lạnh vốn thổi vào mặt lại khiến người ta cảm thấy đau, bởi vì Phượng Cửu U và Hoa Thanh Y đều là người tu tiên, gió lạnh cũng trở nên nhu hòa.
Vì cổ trùng trong cơ thể Phượng Cửu U.
Phượng Cửu U nhìn xung quanh, đừng nói lồ ly, chim sẻ cũng không thấy.
Phượng Cửu U nhếch mày, nói “Ở đây thật sự là Thanh Khâu à, sao đến một con hồ ly cũng không thấy vậy.”
Hoa Thanh Y cười nhạt, nhìn Phượng Cửu U, nói “Còn chưa tới phạm vi của Thanh Khâu, đương nhiên là không thấy hồ ly rồi, đi thêm chút nữa, thì có thể đến vùng phụ cận Thanh Khâu rồi, các trưởng lão đã chờ chúng ta rồi.”
Phượng Cửu U hiểu được gật đầu, xoay người, nói “Thanh Y, ngươi kéo ta, ta muốn được kéo đi.” Nói xong, nói xong tay kéo áo Hoa Thanh Y bắt đầu thả lỏng.
Hoa Thanh Y “…”
Khi Phượng Cửu U hứng thú đối với trò chơi này của Phượng Cửu U sắp bay màu, thì đã tới gần Thanh Khâu rồi, nhướn mày nhìn lên, liền có thể thấy mấy lão giả tiên phong đạo cốt đứng cách đó không xa.
Đi về phía trước, Hoa Thanh Y khom mình hành lễ “Thanh Y bái kiến các trưởng lão.”
Phượng Cửu U vốn không để ý mấy nghi thức xã giao này, phẩy phẩy tay, nhếch khóe miệng, nói “Híu, lại gặp ba vị bá bá rồi.”
Những người khác “…”
Thấy không khí không ổn lắm, Phượng Cửu U cười khan hai tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-sung-nuong-tu-dung-treu-choc-hoa-dao-nua/2085748/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.