“Tôi nói lại lần nữa, đêm mãnh liệt không có thuốc giải, nhanh lên, mẹ nó ông mau buông tôi ra!” Nhận thấy Tạ Quần sắp mắt tự chủ, Bạch Quỳnh lo lắng.
“Thuốc giải!” Tạ Quần hét lên như một con bò điên.
Nghe thấy tiếng hét của Tạ Quần, nhóm người trong bữa tối từ thiện nhìn chăm chú, cảnh tượng sau đó khiến tất cả mọi người trong bữa tối từ thiện chết lặng.
Chỉ thấy Bạch Quỳnh giãy dụa nói: “Mẹ nó, tôi không có thuốc giải, bỏ ral”
“Hừ!” Khi tác dụng của thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng Tạ Quần đã không kiểm soát được, thậm chí ông ta không quan tâm Bạch Quỳnh là nam hay nữ, trực tiếp lao về phía trước.
Thân thể Bạch Quỳnh gầy yếu, đâu có thể chịu được áp lực của Tạ Quần đã mát kiểm soát, Bạch Quỳnh đã bị Tạ Quần đè xuống.
Sau khi Tạ Quần đè Bạch Quỳnh xuống, ông ta nhanh chóng cởi quần của Bạch Quỳnh, khiến Bạch Quỳnh sợ hãi suýt tè ra quần.
Bạch Quỳnh sợ hãi hét lên: “Tạ Quần, mẹ nó ông bị điên hả? Tránh ra, tránh ra!”
Quả thực tác dụng của đêm mãnh liệt quá hiệu quả, Tạ Quần hoàn toàn nỗi điên, cơ thể kích động, máu sôi lên.
Tạ Quần giữ hai tay Bạch Quỳnh, hôn lên môi Bạch Quỳnh một cái thật kêu.
“Đờ mờ!”
“Đệch mợ, đệch mợ, đệch mợ!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, hàng trăm người có mặt đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/1715504/chuong-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.