“Vâng vâng vâng!” Mặt mũi Triệu Văn Triết tái nhợt không một chút máu vội vàng gật đầu như gà mỏ thóc.
Triệu Văn Triết biết, sau này ở huyện Thiên Sơn anh ta sẽ phải cụp đuôi học cách làm người, nếu không bị Vạn Thiến biết được, chắc chắn Vạn Tứ sẽ khiến anh ta ăn không hết xách mang đi.
Sau khi Vạn Thiến rời đi, cả đám người trong phòng tướng tương đều ngắn ra.
Tôn Phú Quý và Triệu Liên nhìn nhau, đám người nhà họ Triệu đều thất kinh.
Triệu Liên không tin nói: “Làm sao thằng phế vật Dương Tiêu này lại có thể quen biết một ông lớn như Vạn Tứ Hải?”
“Không biết! Tên này thực sự vô dụng sao?” Ánh mắt Tôn Phú Quý dần trở nên đờ đẫn.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phế vật chồng của Đường Mộc Tuyết lại khác với trong lời đồn?”
Trong phút chốc, trong lòng đám người nhà họ Triệu đều dấy lên sóng gió, tam quan đều bị sụp đỏ.
Nhiều người đỏ mặt, lúc đầu còn tưởng là Dương Tiêu đang khoe khoang, nhưng không ngờ cuối cùng lại chính là Triệu Văn Triết khoe khoang.
Khi Dương Tiêu và những người khác rời đi, ánh mắt của người nhà họ Triệu nhìn Triệu Văn Triết cực kỳ khinh thường.
Cảm nhận được sự khinh thường trong mắt bọn họ, Triệu Văn Triết căm hận nghiền răng nghiền lợi, anh ta biết lần này anh ta hoàn toàn thân bại danh liệt trước mặt người nhà họ Triệu “Mẹ kiếp!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/575810/chuong-2106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.