Người ông ấy run lên, đồng tử co rút lại, ông ấy thốt lên như tìm được bảo vật quý hiếm: “Đây… đây là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi?”
Nhân sâm rừng trăm năm tuổi?
Nghe vậy, đám người nhà họ Triệu đều bật cười.
Triệu Văn Triết hài hước nói: “Thần y Liễu, ông biết đùa thật đấy.
Đây rõ ràng là hai củ cải khô, chỉ là chúng trông giống với nhân sâm rừng.
Ở chỗ này của chúng tôi, giá trên thị trường của loại này chỉ là hai trăm tệ, lửa máy tên tép diu thì còn được, muốn lừa một luyện dược sư như.
ông thì chắc chắn là không được.”
“Đúng đúng đúng, thần y Liễu, đây là hai củ cải khô, ông không cần quan tâm!”
Đây là thứ mà Dương Tiêu mang tới, làm sao có thể là nhân sâm rừng trăm năm?
Trong mắt bọn họ, Liễu Giang Hà bị vẻ ngoài của củ cải lừa gạt.
Liễu Giang Hà bước tới, nhặt hai cây nhân sâm rừng trong thùng rác ra, nhìn kỹ rồi khit mũi, vẻ kinh ngạc trên mặt không hề che giấu: “Phung phí của trời, phung phí của trời! Rốt cuộc ai đã đem loại nhân sâm rừng trăm năm tuổi cực phẩm này ném vào thùng rác hả?”
Giờ phút này, hiển nhiên Liễu Giang Hà rất tức giận, ông ấy rất muốn đem người đã vứt hai cây nhân sâm rừng trăm tuổi vào thùng rác này đánh một trận cho tơi bời.
Đám người nhà họ Triệu đều không nhận ra đây là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi, nhưng Liễu Giang Hà đã hành nghề y nhiều năm, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là cây nhân sâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/575826/chuong-2090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.