Anh chàng trước mặt này đã nói đúng toàn bộ?
Anh ta thực sự nhìn thấy tất cả các triệu chứng trên cơ thể mình chỉ trong nháy mắt?
Vương Trạch tiếp tục hỏi: “Cô Hàn, không còn chuyện gì nữa chứ? Nếu không có chuyện gì, thì tôi sẽ cúp máy!”
“Chủ nhiệm Vương vất vả rồi, anh có thể cúp máy!”
Dương Tiêu cân nhắc nói.
Nghe thấy giọng nói này, Vương Trạch ở đầu dây bên kia sững sờ.
Tại sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy? Hình như là tên khốn kiếp Dương Tiêu kia!
Đúng vậy, là tên khốn kiếp Dương Tiêu đó.
Từ giọng nói của Dương Tiêu, Vương Trạch có thể nghe ra giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, không lẽ mình lại vô hình trung giúp tên khốn kiếp này?
Nghĩ đến đây, Vương Trạch suýt nôn ra một ngụm máu già đầy buồn bực.
Mẹ nó, chết tiệt!
Hàn Vũ Tinh hoàn toàn ngây ngốc, hai mắt choáng váng, cả người như bị rút hết sức lực ngã ngồi trên mặt sàn.
Mình đã bị nhiễm HIV biến thể? Tỷ lệ tử vong là 99%?
Đến bệnh viện tốt nhát thế giới mới có hy vọng điều trị?
Trong hai năm qua cô ta không kiếm ra tiền.
Lấy gì mà đến bệnh viện tốt nhất thế giới?
Hàn Vũ Tinh thực sự chết lặng, cô ta biết rằng mình đã xong đời, cuộc đời của cô ta đã hoàn toàn kết thúc, e rằng cô ta sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của Dương Tiêu, trong lòng Bạch Du Tĩnh dâng lên từng đợt sóng gió.
Cô thật sự không ngờ Dương Tiêu đã đạt đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/575874/chuong-2042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.