Đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tuyêt đã phủ một lớp sương, cô thật sự không ngờ Dương Tiêu lại có thế nồi loạn với Đường Dĩnh.
“Ừng ực! Ừng ực!”
Đám người nhà họ Đường cảm nhận được sự tức giận tàn bạo trên người của Dương Tiêu, tất cả đều không rét mà run, hoàn toàn sợ hãi trước thủ đoạn sâm sét của Dương Tiêu.
Dương Tiêu liếc nhìn xung quanh, hâu hêt không có ai trong nhà họ Đường dám nhìn thẳng vào mắt Dương Tiêu.
Đường Hạo bị doạ sợ, sợ sẽ có kết cục giông Đường Dĩnh.
Bà cụ Đường như quả bóng xì hơi, nét mặt già nua vô cùng tái nhọt, không còn chút máu.
Ngay sau đó, Dương Tiêu chỉ vào Đường Mộc Tuyết không tức mà uy: “Mọi người, bây giờ Đường Mộc Tuyết muốn trở thành chủ của nhà họ ĐÓ G, ai đồng ý? Ai phản đối?”
Cái gì! Để Đường Mộc Tuyết trở thành chủ nhà họ Đường?
Vừa dứt lời, không kém gì tiếng sám nô, sắc mặt của đám con cháu nhà họ Đường thay đổi lớn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi lời này vừa dứt, đám con cháu dòng chính nhà họ Đường vân không khỏi kinh ngạc.
Bịch bịch!
Nghe vậy, Đường Hạo đau lòng ngồi bệt xuông mông đau nhức.
Anh ta mờ mịt luống cuống, chiến đấu với Đường Mộc Tuyết suốt năm năm, ngay lúc anh ta cho rằng trục xuất được Đường Mộc Tuyết ra.
khỏi nhà họ Đường, anh ta sẽ có thể ngồi chắc vị trí chủ nhà nhà họ Đường.
Không ngờ người chiên thăng cuộc sông, cuôi cùng vân là Đường Mộc Tuyết.
Thua, lân này anh ta thật sự thua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576050/chuong-2534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.