Trước mặt mọi người bị tát trên đường lớn, Đường Kiến Quốc rất tức giận, nhưng chỉ có thể nuốt cơn giận này vào bụng.
Người phụ nữ thời thượng khinh thường nói: “Bà cái gì mà bà? Nhìn ông ăn mặc hàng vỉa hè, còn không có giá trị bằng một thỏi son của bà đây, còn không mau di chuyển xe cho tôi.
Còn không di chuyển có tin tôi đánh ông không? Cái loại người tiện như ông tôi thấy quá nhiều rồi.
”
“Tôi sẽ không di chuyển xe, bà nghĩ cũng đừng mơ mà nghĩ!” Đường Kiến Quốc tức giận nắm chặt tay.
Nghe thấy Đường Kiến Quốc dám nói lại, người phụ nữ thời thượng rất tức giận, bà ta lại ngẳng đầu lên tát vào mặt Đường Kiến Quốc.
“Lão già khốn nạn, cho ông mặt mũi ông không thèm đúng không? Xem hôm nay tôi đánh nát mặt già này của ông!”
Nhìn thấy cái tát tàn nhẫn rơi xuống mặt mình, Đường Kiến Quốc nhắm mắt lại chờ cái tát rơi xuống.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Ngay lúc cái tát sắp tơi xuống mặt Đường Kiến Quốc, một giọng âm vang như sắm vang lên.
Dương Tiêu bước tới nắm lấy cổ tay của người phụ nữ thời thượng.
Thấy có người còn dám xen vào, người phụ nữ thời thượng tức giận nói: “Được lắm! Một thằng nhãi ranh như: mày dám xen vào chuyện của người khác? Mày muốn chết à?”
“Muốn chết? Thật sao?” Đáy mắt Dương Tiêu hiện lên một tia nham hiểm.
Vào lúc này, trên mặt Đường Kiến Quốc để lại một dấu tay năm ngón tay có thể nhìn tháy rõ, đặc biệt chói mắt.
Mặc dù mối quan hệ của Dương Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576331/chuong-2353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.