Mũi của bà cụ Đường giống như sắp bốc khói, bà ta trừng mắt nhìn Đường Mộc Tuyết: “Đường Mộc Tuyết, cô muốn làm gì? Cô muốn bao che cho thằng khón kiếp này?”
“Bà nội, cháu tin Dương Tiêu, nếu không tin có thể gọi cho ông cụ Cung xác minh!” Đường Mộc Tuyết nói lời chính nghĩa.
Từ khi biết Dương Tiêu từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, Đường Mộc Tuyết đã tin tưởng Dương Tiêu 100%, cô tuyệt đối không tin Dương Tiêu là kẻ trộm, càng không tin Dương Tiêu sẽ lấy trộm bảo vật của nhà họ Cung.
Bà cụ Đường rất tức giận: “Càn quấy! Đường Mộc Tuyết cô tránh ra cho t: Ông cụ Cung là kiểu ông lớn, sao bà ta có thể liên tưởng đến?
“Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không biết chuyện quan trọng, không lẽ cô cũng không biết chuyện quan trọng?
Các người chuẩn bị lôi cả nhà họ Đường xuống hả?”
Đường Hạo tức giận hét lên.
Đường Mộc Tuyết không hề dao động, kiên quyết nói: “Bà nội, cháu tin Dương Tiêu, nếu các người dám động vào Dương Tiêu, tôi sẽ không phụ trách về việc hợp tác với nhà họ Lý ở Đông Hải nữa!”
Cái gì! Không còn phụ trách hợp tác với nhà họ Lý ở Đông Hải?
Nghe thấy những lời của Đường Mộc Tuyết, mắt bà cụ Đường tối sầm lại, suýt hộc máu.
Bà ta thật sự không ngờ Đường Mộc Tuyết lại dám vì Dương Tiêu mà uy hiếp bà ta.
Cả người Đường Hạo cùng Đường Dĩnh run lên, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn Đường Mộc Tuyết, nhưng không dám kiềm chế Đường Mộc Tuyết.
Bọn họ biết rõ Lý Minh Hiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576455/chuong-2130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.