Năm năm qua, trong mắt họ Dương Tiêu chẳng khác gì một con chó.
Bây giờ, phế vật này đứng lên, Đường Hạo hoàn toàn không thể cháp nhận được sự thật này.
Anh ta thà tin rằng tất cả những điều này là may mắn của Dương Tiêu hơn là thừa nhận rằng Dương Tiêu thực sự mạnh mẽ.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Anh, chúng ta không thể trơ mắt nhìn hai người này vui vẻ ung dung tự tại ra mặt với bọn mình, đúng không?” Đường Dĩnh độc ác nói.
Mộng đẹp bị Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết đánh tan, bản thân cô ta lại bị Trần Khải tát, giờ phút này Đường Dĩnh không thể chờ đợi muốn giết cả hai.
Đường Hạo chế nhạo nói: “Đương nhiên là không rồi!
Dĩnh Dĩnh, em yên tâm, hôm nay em sẽ không bị tát vô ích đâu.
Chúng ta sẽ để hai người bọn họ sống không bằng chết”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Đường Dĩnh hứng thú đi tới.
Nếu có thể, Đường Dĩnh không thể chờ đợi muốn tra tấn bọn họ đến chết ngay lập tức, làm cho Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết quỳ trên mặt đất xin tha.
Đường Hạo tàn nhẫn nói: “Đương nhiên là nhân cơ hội trấn áp! Đây là ở Tây Song Bản Nạp, chúng ta không thể động vào Trần Khải.
Nhưng, em đừng quên, Ngô Tà thiếu chủ nhà họ Ngô, đã bị Trần Khải làm cho bẽ mặt vì Dương Tiêu.
Nếu chúng ta xúi giục Ngô Tà, tiết lộ hành trình của Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, như vậy thì hai bọn họ sẽ chết chắc!”
“Chỉ cần tránh được Trần Khải, em nghĩ hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576489/chuong-1996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.