Triệu Cầm nào dám làm trái lệnh bà nội Đường, bà nội Đường đi theo bà ta vào.
Đường Hạo nhìn thấy bà nội Đường như nắm được cọng rơm cứu mạng, chạy tới trước mặt bà nội Đường, quỳ trước bà nội Đường nói: “Bà nội, cháu bị Dương Tiêu đánh.”
“Cái gì? Thằng phế vật này dám đánh cháu?” Bà nội Đường tức giận nói.
Đường Hạo vừa khóc vừa nói: “Vâng bà nội, thằng phế vật này đã liên thủ với Lý Thần Chiến đánh cháu, đánh cháu thê thảm.
Thằng phế vật này còn bảo cháu đổ oan cho bà và Đường Dĩnh, bảo cháu nói với Mộc Tuyết những chuyện này là do bà và Đường Dĩnh hãm hại nó.
Bà nội, lần sỉ nhục này bà không thể nhịn!
Rõ ràng là thằng phế vật này chủ động đi tìm gái, dựa vào đâu mà nói là bà nội và Đường Dĩnh đổ oan cho nó? Quá ghê tỏởm, thật sự quá ghê tởm!”
Nghe đến đây, bà nội Đường đột nhiên hiểu ra.
Bà ta đã hướng dẫn Đường Hạo và Đường Dĩnh làm việc này, nên bà ta biết rất rõ ràng.
“Dương Tiêu, cậu thật quá đáng!” Bà nội Đường tức giận chỉ vào mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu nắm chặt tay, bà nội Đường và Đường Hạo quá vô sỉ đến mức thật sự kinh hãi.
Nghe vậy, Đường Mộc Tuyết nhắm mắt lại, hàng lệ từ từ rơi xuống.
Triệu Cầm nghe đến đây, sắc mặt tức giận đỏ bừng: “Dương Tiêu, cậu thật sự không phải là cái thá gì! Chuyện cậu làm sai, còn muốn đổ oan cho người khác? Cậu còn là con người không?”
“Mộc Tuyết, mẹ nói với con, nếu con không ly hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576583/chuong-1902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.