Tôn Phú Quý lập tức lầy điện thoại ra muốn gọi.
Không lâu sau, một giọng nói già nua từ trong điện thoại truyền đến: “Phú Quý hả! Thế nào rồi? Lấy được tiền để mua nhà, cưới vợ cho Bằng Bằng chưa? Chẳng lẽ chị và anh rễ con đã quên cội nguồn rồi? Hay là bọn nó giả thần giả quỷ lừa người trong nhà?”
Trước khi đến đây, nhà Triệu Liên đã đánh tiếng với ông Triệu.
Ông Triệu rất yêu quý Tôn Bằng, theo ý ông ta, bây giờ gia đình cô con gái lớn đã phát triển rồi, nên giúp đỡ gia đình cô em gái.
“Nghe thấy chưa?” Tôn Phú Quý nhìn Triệu Cầm.
Nghe được giọng nói của bố mình, Triệu Cầm căng da đầu nói: “Bố, sao con sẽ giả thần giả quỷ lừa mọi người trong nhà chứ?”
“Hừ, ai mà biết các người có ý gì? Bây giờ các người phát đạt rồi, còn không biết đường về thăm ông già này, có phải các người mong ông già này chết đi đúng không? Bồ nói này Triệu Cầm, Bằng Bằng là cháu ngoại của bố, các người nhất định phải lấy ra số tiền này, không cho 100 vạn này thì sau này các người không cân bước vào nhà này nữa!” Ông Triệu nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sắc mặt Dương Tiêu trở nên cứng ngắc, ông Triệu này thật không biết xáu hổ, chẳng trách lại có thể sinh ra đứa con gái như Triệu Cầm và Triệu Liên.
“Chị, bó đã nói như vậy rồi chị còn không mau lấy tiền ra!”
Triệu Liên đưa tay ra.
Triệu Cầm sững sờ, bố của bà ta đã nói như vậy, bà ta chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-te/576611/chuong-1874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.