"Đó không phải là Phong Nhi sao?! Vậy thì Thiên Di đâu?!" Công tử áo trắng cả kinh.
"Tiểu Ngôn, ta ra ngoài rồi nhưng ta không vào trong được, ngươi đừng lo cho ta. Ta vừa gặp một bằng hữu mới lúc đi tìm Phong Nhi, huynh ấy tuấn tú lắm a. Nhưng..."
"Ngươi muốn hỏi Phong Nhi đâu chứ gì. Không cần bận tâm, nàng ta bây giờ đang ở tiền sảnh của Phong Tình lâu. Bằng hữu là nam nhân à? Vậy ngươi cần phải cẩn thận với hắn đó." Tiểu Ngôn vận phép phóng thanh*.
* phóng thanh: nói chuyện với ai đó thông qua suy nghĩ.
...
" Đã để các vị chờ lâu,ta sẽ công bố hoa khôi của Phong Tình lâu chính là...Phong Nhi cô nương."
Tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm, bọn đàn ông trăng hoa đều nhìn Phong Nhi với ánh mắt thèm khát sự điên loan đảo phượng*, nhìn bọn họ như những con sói hoang đói meo ngoài đồng cỏ đang đợi cơ hội săn con cừu non...
*Điên loan đảo phượng: mang ý dâm (không tốt lành)
"Vậy bà đưa ra giá bao nhiêu, Tú Nương?!" Một nam nhân áo gấm trang nhã, tướng mạo có vẻ là con nhà quan lại quyền quý.
"Tân hoa khôi Phong Nhi của chúng tôi ít nhất cũng đáng giá 5000 lượng vàng, các vị công tử, đại nhân có thể đưa giá..."
=.=, phen này nàng chết chắc, kế hoạch đã bị thất bại, mọi công sức cũng đổ sông đổ bể hết, còn thê thảm hơn là nàng lại trở thành vật phẩm để bày bán. Trong lòng Phong Nhi thống khổ, chỉ khẽ thở dài, nhưng hình ảnh nàng như vậy trong mắt bọn nam nhân kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-tien-tinh-kiep-giai-nhan-khuynh-quoc/44141/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.