Giống như hiện tại biết là cần phải đi thăm nàng, nhưng lại do dự, dùng dằng, nghĩ lại chắc Bảo Bảo cũng đã về tới Liên cư, hắn rốt thở dài, ôm đàn đi về phòng mình.
Hầu hạ Bảo Bảo tắm rửa, thay đồ xong, nàng nói muốn ngủ, Hạ Ngữ và Thu Tuyết lại giúp nàng chuẩn bị chăn nệm, nhìn nàng khóc sưng cả mắt, khuôn mặt vạn phần đáng thương, hai nha đầu lại càng bất bình giùm nàng.
Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, được lát, Hạ Ngữ mới nhẹ giọng nói “ e là tiểu chủ đã động tâm với Hồ vương đại nhân”
“Ta cũng thấy vậy, nhưng chuyện này nhất định sẽ không có kết quả, Hồ vương đại nhân một lòng muốn thành tiên, chỉ cần một trăm năm nữa là đã hoàn thành tâm nguyện, tiểu chủ một lòng si mê thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, mà còn đổi lấy sự đau khổ, nếu để các trưởng lão biết, chắc chắn sẽ đuổi tiểu chủ ra khỏi cung, các trưởng lão chờ mong việc Hồ vương đại nhân thành tiên đã mấy ngàn năm làm sao có thể chấp nhận đến thời điểm cuối cùng lại để cho người khác phá hoại chứ”
Các nàng dù sao cũng không phải tầm thường, lúc đầu còn chưa hiểu nhưng thấy nàng khóc thảm thiết như vậy, lại đánh đàn ca hát như vậy, hơn nữa chính nàng cũng đã nói sau này phải gả cho nam tử giống như Hồ vương đại nhân, tới mức này mà các nàng còn không rõ tâm ý của tiểu chủ thì làm sao xứng là người hầu bên cạnh Hồ vương đại nhân nhiều năm như vậy? nhưng tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ho-vuong-thanh-lien/404164/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.