*****Anh yêu em…lúc nào cũng nói yêu em, yêu em mà giờ để em lạnh lẽo tại nơi này, nói thế hứa thế mà sao anh không giữ lời…
Tình yêu Thiên Nghi tôn thờ suốt gần ba năm qua rốt cuộc chỉ có thế này thôi, thì ra chỉ mình cô mộng mơ về một mối tình đẹp đẽ để khi cô đơn bật khóc mà trách mình sao quá ngu ngốc…một lòng tin tưởng tình yêu của ai đó, tin vào những lời nói ngọt ngào của ai đó, sau cùng lại vứt bỏ không tiếc thương như đơn giản vứt một món đồ không có giá trị…
"Đồ ngốc!"*****
******
Những ngày cuối tháng giêng, chuyến bay từ Mĩ về hạ cánh...Thiên Nghi kéo vali bước xuống sân bay, mắt liên tục kiếm tìm một bóng hình quen thuộc.
"Nghi..." Là giọng của Hải Băng, cô nàng trông tràn đầy nhựa sống ấy bước đến cười híp mí: "Tưởng Nghi thấy nước Mĩ tốt quá nên không thèm về luôn rồi..."
"Không về sao được..."
Nhật Hoàng giúp Thiên Nghi kéo vali cho vào cốp xe rồi đưa hai công chúa về nhà, Hải Băng cùng Thiên Nghi ngồi ở ghế sau, Nhật Hoàng thỉnh thoảng nhìn vào kính xe quan sát Hải Băng nói cười vui vẻ.
"Hai người định đính hôn sao? Chúc mừng chúc mừng..." Rồi Thiên Nghi quay lên nhìn Nhật Hoàng: "Không ngờ anh cũng nhanh tay lẹ chân thật... em chỉ đi có bao lâu đâu mà anh đánh nhanh rút gọn rồi."
Hải Băng thẹn thùng nhỏ giọng: "Tại bác gái nói nên đính hôn trước rồi đợi lúc nào cưới cũng được."
"Nghi không nghĩ lúc nào cũng được đâu, coi chừng năm nay đính hôn đến năm sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-bo-cong-anh-se-bay-ve-dau/30333/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.