“Sau khi bài hịch công bố, ta đã sai người viết thư cho hắn để cho hắn thấy rõ tình thế không cần phải bọ ngựa đá xe. Hắn tuy nắm giữ quân quyền nhưng quân lại thuộc Thiệu Khinh Hầu, mấy ngày nay không có hiện thân mà không có tin tức gì thật ra thì đã khống chế được Thượng Quan Vinh.”
“Thượng Quan Vinh bị khống chế xong, Đoan Mộc Cầu liền không dám hành động thiếu suy nghĩ cho nên Công Lãnh An đi thuyết phục hắn, vừa nghe hắn liền đồng ý, ta hứa hẹn chỉ cần Đoan Mộc Cầu quay đầu lại thì sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Nhiếp Thanh Lan cả kinh nói: “Nói như vậy thì chàng đã sớm khống chế được cục diện, vậy lính vây dưới thành của Thượng Quan Vinh...”
“Là ta thiết kế bẫy dẫn dụ Tư Không Thần mắc mưu. Ta sai đặc sứ của Thượng Quan Vinh bí mật tiếp xúc với Tư Không Thần, nói Thượng Quan Vinh đã nắm được đại cục, xin Tư Không Thần kéo binh đến xem hắn công thành. Tư Không Thần đang bị nàng đánh thua trong lòng hận ta không thể khiến ta chết cho nên nhất định sẽ đi. Nếu tất cả thuận lợi thì giờ hắn sắp lọt vào bẫy của ta rồi.”
Nhiếp Thanh Lan cắn môi, ngả ra sau ngồi: “Được, thủ đoạn của chàng thật là cao, sao ta không thể nhìn ra tâm cơ của chàng lại có thể sâu như vậy? Nhiều chuyện chàng gạt ta như thế sao nước vẫn không lọt giọt nào?”
“Nàng cách quá xa ra, ta không thể đem việc này truyền đạt hết cho nàng được.”
“Quỷ biện!” Nhiếp Thanh Lan oán hận quay mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-dao-khuynh-quoc/385119/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.