Cung Ứng Huyền ngồi trong xe một chốc lát, đúng lúc đang chuẩn bị rời đi, hắn bỗng nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở trước mặt mình. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn điển trai bước xuống cùng với vài túi quà trong tay.
Vào một ngày trời lạnh như thế này mà áo khoác của người đàn ông kia trông không dày lắm, như thể thân thể cường tráng của anh ta chính là một pháp bảo chống lạnh tự nhiên vậy.
Cung Ứng Huyền nhíu mày lại, đột nhiên cảm thấy không vui. Người đến không phải ai khác, mà chính là Nghiêm Giác.
Cái người bình thường xưng huynh gọi đệ, kề vai chiến đấu cùng Nhậm Diệc, ngay cả khi Nhậm Diệc bị thương trên chiến trường, người đầu tiên ôm lấy anh cũng là tên Nghiêm Giác này, chứ không phải hắn.
Cung Ứng Huyền tận mắt thấy Nghiêm Giác đi vào trung đội. Hắn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, chẳng khác nào có một mối ác cảm vô cùng mãnh liệt với kim chỉ, cứ nhìn chằm chằm cho đến khi chúng xoay hết vòng này đến vòng khác trong tận 5 phút. Hắn nhanh chóng tháo dây an toàn, cầm áo khoác lên, định đi ra khỏi xe. Nhưng sau khi nghĩ ngợi, hắn lại ném chiếc áo khoác lông dê đó lại xuống chỗ ngồi.
Đi vào trung đội, mấy người chiến sĩ quen biết hắn lập tức tới tấp đến chào hỏi: "Tiến sĩ Cung, sao anh lại tới đây?"
"Có việc, đội trưởng của các anh đâu?"
"Trong phòng tiếp khách ấy."
Cung Ứng Huyền sải bước dài đi đến phòng tiếp khách, gõ của phòng ba lần.
"Vào đi." Cung Ứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/255901/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.