Lúc chạy về trên xe, Nhậm Diệc kéo cửa xe là định đi ngay, thậm chí còn quên mất có cả Khúc Dương Ba. Mãi tới khi y gõ lên cửa sổ xe, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đột ngột đạp lên phanh. Cách một lớp cửa sổ xe, anh ngơ ngác nhìn Khúc Dương Ba, đáy mắt sáng ngời lúc này đang phủ đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Khúc Dương Ba kéo cửa xe, ra lệnh: "Xuống xe, tôi lái."
"Tôi..."
"Xuống đi!" Khúc Dương Ba không nhiều lời mà lôi Nhậm Diệc xuống, "Trạng thái này của cậu lái nổi xe sao?"
Nhậm Diệc bị lôi kéo làm lảo đảo hai bước, não bộ hỗn loạn rối ren cuối cùng cũng coi như tìm về một tia sáng.
Từ trước đến nay khi đối mặt với nguy cơ, anh vẫn luôn bình tĩnh, quả quyết và tương đối tự tin, đó là do anh từng được huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt và hà khắc. Bất luận là sự cố hung hiểm thế nào, anh vẫn cho phép bản thân hoảng sợ lẫn lo lắng, nhưng đồng thời vẫn có thể ung dung đối mặt. Bây giờ anh mới hiểu, đã quan tâm thì lòng ắt sẽ loạn.
Anh vòng qua ghế phụ, lên xe, hàng mi dài rậm bất an run rẩy.
Khúc Dương Ba khởi động xe, cũng vươn tay vỗ vỗ lên ngực Nhậm Diệc: "Cậu gọi điện trước đi, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy qua đó. Trần đội hẳn là ở cùng lão đội trưởng, sẽ không sao đâu."
Nhậm Diệc cầm điện thoại, bấm số của Nhậm Hướng Vinh, nhưng không ai bắt máy. Anh lại gọi điện cho Trần Hiểu Phi, vẫn không ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/724093/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.