Vạn Tuyết Cơ cứ như thế ngủ 1 mạch đến sáng và Phụng La cũng như thế ngồi cả đêm để nàng gối đầu,nhúc nhít cũng không dám vì sợ nàng ấy sẽ tỉnh giấc lại đòi xuống cưỡi ngựa với đại ca mình.
Phụng La cả đêm không thể chợp mắt được!hương thơm Đinh tử trên cơ thể của Tuyết Cơ cứ thoang thoảng bên mũi nàng,khiến nàng mỗi khi nhắm mắt, lại mườn tượng ra những cảnh ân ái của hai người,lòng nàng vì thế cả đêm cứ rạo rực không thôi,thật quá khổ sở cho nàng rồi!
Khi ánh sáng bắt đầu rọi vào trong xe,Phụng La lại lấy tay che lên mặt Tuyết Cơ sợ ánh sáng sẽ làm nàng khó chịu!nhưng hình như Tuyết Cơ đã cảm nhận được nên mi mắt khẽ di chuyển,Phụng La thấy vậy bèn giả vờ nhắm mắt lại.
Vạn tuyết Cơ vươn người thức tỉnh thì chợt giật nảy mình khi nhìn thấy nàng đang tựa đầu lên chân của Phụng La..
Nàng liền bật dậy,đầu óc nàng hoang mang vô cùng,nàng nhớ hôm qua nàng ngồi cùng ngựa với ca ca mình làm sao sáng nay lại thành ngủ trên xe vậy,đã thế còn dựa lên người hoàng thượng mà ngủ rất ngon lành!
Nàng suy đoán hoàng thượng chắc chắn sẽ không thể nào đưa nàng vào xe được,vậy chỉ có thể là tên đại ca ngốc của nàng thôi,đúng vậy chắc là do thấy nàng ngủ nên mới bế nàng vào trong xe ,đúng lúc đó hoàng thượng cũng đang ngủ nên cũng không biết nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu làm cách nào nàng có thể lăn 1 cái liền nằm lên chân hoàng thượng được chứ??nếu để nàng ấy phát hiện không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-duyen-chi-no-mot-lan/1173546/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.