-Chúng ta đã diễn phải diễn cho tới,ta không cố tình chiếm tiện nghi của nàng đâu, nhưng mà muốn đánh lừa được hoàng đế bệ hạ không phải là dễ !phải thật ăn ý,nàng hiểu chứ??
Hà Yên Bác nhiệt tình giải thích,Vạn Tuyết Cơ gật đầu ra vẻ hiểu chuyện...
Hai người vừa mới song song bước về Tây phủ thì đã có cơ hội để diễn 1 màn rồi,cánh cửa đối diện phòng của Tuyết Cơ đột nhiên bậc mở,hai người bỗng giật mình,Hà Yên Bác lanh lẹ nắm lấy cánh tay Vạn Tuyết cao giọng nói:
-Nàng có vui không?mai mốt khi xong hết chuyện,ta sẽ còn dẫn nàng đến nhiều chỗ hay hơn nữa!à ...hay là ngày cuối cùng nàng lưu lại đây,chúng ta ra hồ Tây Sương ngồi thuyền hưởng nguyệt vậy!đến lúc đó ta có 1 chuyện quan trọng cần nói với nàng!
Vạn Tuyết Cơ dù biết là Hà Yên Bác đang diễn nhưng nàng cũng cảm thấy thật ngại ngùng muốn rút tay lại,Hà Yên Bác khẽ thì thầm:
-Nếu nàng muốn nàng ấy nói ra lòng mình ,nàng phải ráng chịu ủy khuất 1 chút!
Vạn Tuyết Cơ lúc này hơi liếc sang thân ảnh hắc y đối diện phòng ,thấy Phụng La đang nhìn mình thì khẽ gật đầu,nàng cũng giả vờ tươi cười vô cùng ngọt ngào,giọng oanh vàng thỏ thẻ ngượng ngùng cất lên:
-Ta rất thích,nghe theo ý chàng vậy!
Nói xong cả hai vờ như không thấy được người kia vội chào từ biệt nhau,Tuyết Cơ đứng nhìn Hà Yên Bác rời đi khỏi sau đó, nàng mới quay vào phòng,...mắt thấy Phụng La nàng vờ như hơi giật mình 1 chút rồi lại mỉm cười như ban nãy chưa hề phát sinh điều gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-duyen-chi-no-mot-lan/1173556/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.