Phụng La mấy ngày sau vết thương cũng từ từ hồi phục, sau khi thượng triều ...nàng mặc nguyên hoàng bào liền đi đến Trúc đình viện,Tuyết Cơ đang ngồi trong phòng như người không linh hồn....Phụng La nhìn thấy mà đau lòng
Nàng bước đến ôm lấy Tuyết Cơ
-Sao nàng lại không an uống gì?
Tuyết Cơ không nhìn Phụng La chỉ nhàn nhạt đáp:
-1 mạng người đã ra đi,lại là người thân của ngài,ngài vẫn còn ăn uống được sao?
Phụng La buồn bã buông Tuyết Cơ ra đi đến khay thức ăn bên bàn,múc 1 ít cháo vào chén rồi bưng lại chỗ Tuyết Cơ, nàng ôn nhu múc 1 muỗng đưa lên miệng thổi rồi đút cho Tuyết Cơ
-Nàng ăn 1 miếng đi,người đi rồi không thể trở lại,đừng dày vò bản thân mình như vậy có được không?
-Hay cho câu người đã đi không thể trở lại...ngài sống cũng quá mức tuyệt tình...!!!
Tuyết Cơ hất tay khiến chén cháo đổ hết lên hoàng bào của Phụng La,Phụng La thở dài
Ta biết Tử Nhan đã anh dũng hy sinh vì dân cũng như bán mạng vì ta,nàng nghĩ ta sẽ không đau buồn sao?...hắn dù sao cũng là bằng hữu tốt của ta vì vậy hơn ai hết ta mới là người đau khổ nhất...nhưng chẵng lẽ ta vì vậy mà suốt ngày cứ không ăn không uống,rồi lấy gì mà lo nghĩ cho dân?có đôi khi đau thương cách mấy ta cũng phải tự học cách ôm hết vào lòng mà sống...
Phụng La vừa thu dọn bát cháo vừa tiếp tục nói:
-Ta cũng rất muốn được như nàng....yêu,thương, ghét,hận đều bày tỏ hết ra ngoài...nàng tưởng cái ngày mà phụ hoàng ta qua đời,cái ngày mà mẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-duyen-chi-no-mot-lan/516415/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.