Edit: phuong_bchii
________________
Đầu ngón tay Hải Dụ run nhè nhẹ, hồi lâu không dám quay đầu lại, cô chậm rãi nhìn lại, thấy bàn tay bị thương kia, vết thương quen thuộc, ký ức sâu sắc đã lâu tập kích trong lòng.
Ngay lúc đó chính mình, đắm chìm ở đáy nước, gần như hít thở không thông. Khoảnh khắc Tân Nhiên xông vào, cô biết mình đã được cứu. Ở bên bờ vực sinh tử sợ hãi như vậy, trong đầu cô lại xuất hiện bóng dáng Tân Nhiên.
Ý nghĩ đó chợt lóe lên, đến nỗi sau đó cô cũng không dám nhớ lại.
Đáy mắt của cô, từng chút từng chút dời đi, cho đến đối diện đôi mắt chứa đầy nước mắt của Tân Nhiên.
Nước mắt Hải Dụ nhất thời trào ra mãnh liệt, cô khẽ nắm tay Tân Nhiên, che miệng nghẹn ngào, nói không nên lời. Tân Nhiên hôn mê quá lâu, vừa tỉnh lại cô ấy suy yếu đến không cách nào nói chuyện, cũng chỉ là rơi lệ không nói.
Cô ấy có thể kéo Hải Dụ đã dùng hết sức lực.
Cô ấy không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là luôn cảm giác có người ở bên cạnh nói chuyện với mình. Giọng nói rất quen thuộc, có đôi khi là chị gái, có đôi khi là Hải Dụ, cô ấy rất muốn tỉnh lại, nhưng tựa như lâm vào trong ác mộng, bất luận giãy giụa như thế nào đều không thể mở mắt.
Trong nháy mắt, cô ấy giống như linh hồn xuất khiếu, thân thể bay tới giữa không trung, cô ấy thậm chí giống như nhìn thấy chính mình được cấp cứu.
Mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/1054516/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.