Edit: phuong_bchii
________________
Mây đen đen kịt bao phủ ở trên không, làm cho tâm tình người ta càng thêm trầm trọng. Lý Hân Dao đứng ở trong viện, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc bi thương, đó là lần đầu tiên bà nghe thấy Dư Tâm Hoan điên cuồng gào khóc, mỗi một tiếng "Ngữ Nhi" của bà ấy, đều mang theo tiếng khóc nức nở.
Trái tim bà ấy, bị tin dữ bất thình lình xé nát, mưa to xối ướt toàn thân bà ấy, Lý Hân Dao tựa như một bình điêu khắc, nhìn cánh cửa xa xôi kia, chậm rãi khom hai chân xuống.
Có lẽ Dư Tâm Hoan khóc mệt mỏi, hoặc có lẽ là tiếng mưa rơi quá lớn, Lý Hân Dao không nghe thấy bất cứ tiếng động nào trong phòng.
Nhưng bà ấy không muốn rời đi, một bước cũng không muốn rời đi.
Bà ấy bất luận như thế nào cũng không thể tin được, một người tốt cứ như vậy không còn nữa, đột nhiên như vậy, trở tay không kịp như vậy.
Nhất định là giả? Bà ấy nhất định đang nằm mơ, trận mưa to này có thể tưới tỉnh bà ấy hay không, bà ấy không muốn hãm sâu ở trong ác mộng này.
Trong phòng, nước mắt Dư Tâm Hoan giống như trân châu to bằng hạt đậu, không ngừng chảy. Bà ấy lau sạch thân thể cho Dư Tâm Ngữ, những vết sẹo kia rất sâu, có thể chạm tới đâm người, xuyên tim.
Dư Tâm Hoan lại trang điểm cho em gái một lớp nhàn nhạt, toàn bộ quá trình đều là chính bà ấy hoàn thành, ngay cả Lăng Thiên Dục cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/1054525/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.