Vân Thư đẩy cửa phòng kế bên ra, người bên trong đang ném xúc xắc hát, thấy cửa mở tưởng là Cố Vi Nhiên đã trở lại, dùng microphone rống một câu: "Sao cậu lại như vậy......" Lời còn chưa dứt, sợ tới mức nuốt trở về.
"Vân tổng??!!" Người nọ vội tắt nhạc, nhìn vẻ mặt trầm thấp của Vân Thư, cảm giác sâu sắc không ổn, cụ tổ đối tác này sao lại ở chỗ này?
Vân Thư bình dị gần gũi, đối nhân xử thế thân thiện, nhưng khí tràng một khi nguội lạnh, ai mà không sợ chứ?
"Cố Vi Nhiên đâu?" Cô ấy hỏi.
"Chưa, chưa trở lại...." Người nọ nơm nớp lo sợ trả lời, Vân Thư liếc mắt nhìn móc treo trên tường, liếc mắt một cái nhận ra áo khoác của Cố Vi Nhiên, cô ấy lấy áo đi, không nói hai lời liền rời khỏi phòng, để lại mấy người hai mặt nhìn nhau.
Trời giá rét chạy ra đi, đến áo cũng không lấy, việc này là việc Cố Vi Nhiên có thể làm được. Vân Thư vội vàng đuổi tới cửa, hai bên tìm kiếm một phen, nhìn thấy nơi xa một thân ảnh đơn bạc, cô ấy đuổi theo qua đó.
"Cố Vi Nhiên!" Cô ấy cố gắng tăng âm lượng, nhưng gió lạnh rất dễ dàng bao trùm giọng nói của cô ấy, bước chân Cố Vi Nhiên nhanh chóng, giống như đang vội vã đi về phía trước.
Vân Thư đi giày cao gót, một đường chạy chậm, hai gã vệ sĩ không quấy rầy duy trì khoảng cách đi theo. Đợi đến khi mấy người Lăng Thương Bắc theo ra, Vân Thư đã không còn thấy bóng dáng, một hồi xã giao cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/1661284/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.