Edit: phuong_bchii
________________
Lúc ngã xuống, Liễu Tư Dực theo bản năng đỡ ngăn tủ một chút, vô ý đụng phải ly nước trên bàn, "xoảng" một tiếng, ly thủy tinh vỡ vụn, nàng cũng nặng nề ngã xuống.
"Tư Dực!" Lăng Thiên Dục bị tiếng nổ đánh thức, cũng thoát khỏi cơn ác mộng hoảng sợ.
Sau khi tỉnh táo mới phát hiện Liễu Tư Dực ngã sấp xuống, "Tư Dực!" Cô vội vàng xuống giường đỡ, nửa thân dưới Liễu Tư Dực tựa như trói buộc, kéo sụp chính mình, nàng lại giống như bị xích sắt thật lớn khóa lại, ngay cả bò cũng bò không nổi.
"Em đừng động lung tung." Lăng Thiên Dục lo lắng không thôi, hai đầu gối quỳ xuống đất, đặt tay nàng lên cổ mình, "Ôm lấy chị."
Một tay cô ôm eo Liễu Tư Dực, một tay khoác hai chân, ôm lấy nàng. Mất đi cảm giác chi dưới tựa hồ trở nên nặng, Lăng Thiên Dục rất cố hết sức một lần nữa đặt nàng trở lại trên giường.
"Em làm chị hết hồn, làm sao lại ngã xuống? Có động đến vết thương không?" Lăng Thiên Dục kiểm tra xung quanh, sợ nàng bị thương, Liễu Tư Dực nhìn chằm chằm mặt cô một hồi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cô, có chút chua xót.
"Không sao, em xoay người không cẩn thận." Vốn muốn quan tâm đều dừng lại ở miệng môi, nàng cũng không biết thân thể của mình ngay cả đi đánh thức Lăng Thiên Dục trong ác mộng cũng không làm được.
"Em có thể xoay người?" Nói xong câu này Lăng Thiên Dục liền hối hận, vội sửa miệng: "Ý của chị là, có phải muốn uống nước hay không..."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/1661419/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.