Edit: phuong_bchii
________________
Trăng mờ phản chiếu trên mặt biển, hình ảnh phản chiếu bị bước chân quấy nhiễu dần dần khép lại. Toàn trường chợt yên tĩnh, khoảnh khắc Tân Nhiên xoay người, thấy được khuôn mặt đẹp nhất, Hải Dụ dưới ánh trăng, mái tóc dài nhảy múa, thấu kính lộ ra ánh sáng yếu ớt, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt kia, nhu hòa sắc bén giữa hai lông mày cô ấy.
Trong phim trường hết thảy đều như thật như giả, đây rốt cuộc là ở trong phim hay ở ngoài phim?
Trong thoáng chốc, Tân Nhiên cảm giác mình đang ở trong mơ, nếu không, tại sao vừa nghĩ đến Hải Dụ, cô ấy lại xuất hiện.
Sắc mặt Hải Dụ nghiêm trọng, ánh mắt lướt qua mặt cô ấy, quay sang nhìn Lam Doanh, "Em có biết cô ấy bị thương không? Vết thương khó khăn lắm mới hồi phục rất có thể lại thối rữa lần nữa." Cô ấy chưa từng dùng giọng điệu nặng nề như vậy với Lam Doanh, trong lúc nói chuyện bất giác đề cao âm lượng, cố gắng đè nén tính tình sắp bùng nổ.
Lam Doanh còn chưa kịp phản ứng lại sự bất ngờ của cô ấy, chỉ sững sờ nhìn Tân Nhiên, "Đội trưởng Tân, trên người cô có vết thương?"
Không chỉ có cô nàng không biết, toàn bộ đoàn phim cũng không rõ chuyện Tân Nhiên bị thương.
Vụ án kia tuy rằng được truyền thông đưa tin, nhưng chưa từng tiết lộ qua chuyện cảnh sát bị thương.
Tân Nhiên không thích bày vết thương chồng chất ra trước mặt người khác, lại càng không muốn yếu thế, cô ấy chỉ bình tĩnh trả lời: "Hồi phục nhiều rồi, không sao đâu."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/410236/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.