Edit: phuong_bchii
________________
Âm thanh thắng gấp cắt qua trời cao, theo một tiếng kêu thê lương, dưới đầu gối Lăng Thương Thiên bị nghiền đến máu thịt mơ hồ. Trên bánh xe còn dính đỏ sẫm da thịt, thân thể tựa như bị đè gãy bình thường, chỉ còn lại có ống quần liền, da cốt, máu thịt nát thành một cục, thảm không nỡ nhìn.
Khoảnh khắc xe lăn của Liễu Tư Dực bị đẩy ra, thời gian giống như ấn nút tạm dừng, nàng nhìn thấy Lăng Thương Thiên hành động như gió, lấy tốc độ kinh người cùng lực phản ứng, liều mạng cứu mình.
"A a a a~" Lăng Thương Thiên kêu thảm thiết cực kỳ giống khóc, cậu ta bất lực nhìn về phía Liễu Tư Dực, nước mắt từ khóe mắt xẹt qua.
Thân thể bị xé rách, hai chân bị bánh xe cắt đứt đã hóa thành một bãi thịt nát, không thể nhúc nhích.
Đau, từ các nơi trên cơ thể chui xuống đáy lòng, rót vào từng tế bào trên cơ thể. Không cách nào hình dung loại đau đớn này, tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm, ngũ mã phanh thây, ngàn quân giẫm đạp, đau đến không cách nào hô hấp, gần như mất đi ý thức.
Cậu ta cảm giác thân thể đang dần dần biến lạnh, trở nên cứng ngắc, nơi bị nghiền nát trở nên chết lặng.
Liễu Tư Dực nhìn cậu ta, rất lâu không tỉnh táo lại được, tay nàng đỡ xe lăn có chút run rẩy, chỉ là sững sờ nhìn Lăng Thương Thiên vô cùng thê thảm, nói không ra lời.
"Tiểu Thiên!" Người xông tới đầu tiên chính là Lý Hân Dao, bà mang đau đớn sau lưng đến gần nhìn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do-tuy-phong-lam/410267/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.