Lục Thần?
Anh Lục sao?
Trần Tĩnh khó hiểu, cô đứng dậy, đối mặt với anh, dùng sự bình tĩnh nhất có thể nhìn anh: “Tại sao anh Lục lại muốn nói tốt về mình?”
Phó Lâm Viễn dùng đầu ngón tay lau mép cốc cà phê, uể oải nhìn cô nói: "Cô nghĩ xem, vì sao đàn ông lại muốn nói tốt về mình với phụ nữ?"
Trần Tĩnh cau mày, vẫn còn khó hiểu.
Đôi lông mày hơi nhíu lại khiến cô trông hơi bối rối.
Yết hầu của Phó Lâm Viễn giật giật, anh cầm cà phê lên và nhấp một ngụm: "Cô không tò mò về Lục Thần sao?"
Trần Tĩnh lắc đầu.
Phó Lâm Viễn đặt cốc cà phê xuống, tùy ý dựa vào bàn, anh nhìn vào mắt cô: "Khi Lục Thần ở Mỹ, anh ta thay bạn gái như thay áo, một tuần một cô."
Giọng anh trầm trầm, thản nhiên kể: “Sau khi trở về nước, anh ta không còn như thế một khoảng thời gian, nửa năm sau đó lại chứng nào tật nấy.”
Trần Tĩnh im lặng lắng nghe.
Cô không rõ tất cả nhưng cô biết anh đang nói sự thật, bởi vì cô đã may mắn gặp được hai hoặc ba người bạn gái của Lục Thần.
Nhưng.
Sau đó thì sao?
Trần Tĩnh lặng lẽ nhìn Phó Lâm Viễn không nói gì.
Phó Lâm Viễn cũng nhìn cô, đôi mắt đen như mực, sáng sớm dục vọng rất dễ bị phóng đại, anh nghiêng đầu lấy điếu thuốc trên bàn, lạnh lùng nói: “Bật lửa."
Trần Tĩnh hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt anh rồi quay đầu tìm kiếm, thấy chiếc bật lửa màu bạc trên bàn, cô bước tới, cầm lấy chiếc bật lửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239569/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.