Lòng bàn tay ôm eo cô chặt đến mức sắp đứt lìa. Trần Tĩnh hết cắn rồi lại hôn, Phó Lâm Viễn giơ tay cởi bỏ nút cổ áo vướng víu, đôi mắt anh thâm trầm.
Nếu không phải vì đang ở chỗ không thích hợp, anh sẽ khiến cô phải khóc.
Trần Tĩnh hôn một hồi, sau đó ngước mắt lên. Phó Lâm Viễn cúi đầu, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh sâu thẳm, anh đột nhiên nhéo eo cô kéo cô lên rồi chặn đôi môi lại.
Nụ hôn vô cùng sâu, đầu lưỡi của Trần Tĩnh bị anh áp chế, vai cô co lại, hai tay vòng qua cổ anh.
Khi tách nhau ra, lông mi cô khẽ rung, đôi mắt ngân ngấn nước.
Cô lặng lẽ nhìn anh.
Trên yết hầu của Phó Lâm Viễn có một dấu đỏ, anh dựa vào tường nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt dài và hẹp của anh nhẹ nhàng quét qua cô, sắc mặt anh mơ hồ mang theo dục vọng.
Tầm mắt của cô giao với anh.
Lúc này điện thoại di động của hai người chỉ có chiếc của cô là đang bật, nó tạo ra một vầng sáng trong nơi này. Vừa rồi suy nghĩ của Trần Tĩnh đều hướng về phía anh nên cô không cảm thấy sợ, hiện tại lại sợ nhưng cô chỉ vô thức ôm chặt lấy cánh tay anh, Phó Lâm Viễn cũng nắm chặt lấy eo cô, ôm cô trong vòng tay mình.
Trần Tĩnh nghiêng người, hỏi khẽ: "Chúng ta đang ở tầng mấy vậy?"
"Giữa tầng ba đến tầng bốn."
"Cũng không cao lắm." Cô tự an ủi mình cũng như an ủi anh.
Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày, ôm chặt eo cô: "Sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239620/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.