Vào ban đêm, tàu cao tốc chạy rất nhanh.
Phong cảnh ngoài cửa sổ không giống như ban ngày, có khi thì lờ mờ cũng có khi đèn đuốc sáng rực.
Khi tàu chạy qua một thị trấn du lịch nhỏ, nơi này đang tổ chức một hoạt động gì đó, nên trên con đường nhỏ rất nhiều người qua lại, cũng có rất nhiều người mặc Hán phục vừa cầm cây quạt phe phẩy vừa đi dạo.
Tàu cao tốc vụt qua như tên lửa, phong cảnh xinh đẹp đó cũng chỉ nhìn được một chút đã vội vàng lướt qua.
Trong tàu rất yên lặng, tất cả mọi người đều đang nhìn điện thoại, trông rất nhạt nhẽo, cũng có người đang thì thầm nói chuyện điện thoại.
Trần Tĩnh dựa vào thành ghế, im lặng đến ngẩn cả người.
Lúc này có một người ở phía trước đi đến, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, anh ta đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, bật thốt lên: "Trần Tĩnh."
Trần Tĩnh nâng mắt lên, đập vào mắt cô là gương mặt của Chu Bạc Vĩ.
Trên gương mặt của Chu Bạc Vĩ không giấu được nét mừng rỡ, anh ta bước đến gần chỗ ngồi của Trần Tĩnh hỏi: "Hôm nay em cũng về sao?"
Gương mặt của Trần Tĩnh rất ôn hòa: "Đúng thế."
"Năm nay anh có ngày nghỉ sao?" Cô lễ phép hỏi lại.
Chu Bạc Vĩ gật đầu: "Đúng vậy, năm trước anh bận quá nên không về được, năm nay dù thế nào anh cũng quyết định phải về nên đã xin nghỉ với thầy giáo rồi."
Sau khi Trần Tĩnh nghe thế thì gật đầu.
Cô nhớ đến những lời nói không đúng mực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239636/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.