Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng đi rất chậm, chủ yếu là mưa dần nặng hạt hơn. Cũng may Vu Tùng và Phùng Chí đã vào trong xe rồi khởi động.
Phùng Chí cách gần đó, lái xe đến trước.
Hai người đều dừng bước, Trần Tĩnh tiện tay kéo cửa xe phía sau ra, ngước mắt ý bảo Phó Lâm Viễn ngồi vào trước.
Mưa càng lúc càng lớn.
Mưa bụi mịt mù, Phó Lâm Viễn cụp mắt nhìn gương mặt cô, nước mưa bao phủ lấy họ, anh nhìn cô một lúc lâu mới rời mắt, đưa ô cho cô rồi xoay người ngồi vào trong xe.
Trần Tĩnh nhận lấy ô, chuẩn bị đóng cửa, khẽ quẹt vào bả vai ướt đẫm của Phó Lâm Viễn, thậm chí có nước mưa bắn lên cổ áo anh, những giọt nước cũng dính lên yết hầu của anh.
Trần Tĩnh ngẩn ra, cô đóng cửa lại và đi đến ngồi vào ghế lái phụ. Cô gấp ô lại chờ nước chảy hết rồi mới đóng cửa lại.
Cứ như vậy mất một lúc, trong xe cũng hơi ướt át. Phùng Chí khởi động xe, Trần Tĩnh đặt chiếc ô ở dưới chân, cô nhìn mưa phùn qua kính xe, Phó Lâm Viễn đưa tay mở cổ áo, chỗ ấy cũng ướt.
Trần Tĩnh lấy ra một hộp khăn giấy đưa tới: "Tổng giám đốc Phó, lau đi."
Phó Lâm Viễn ngước mắt lên, ánh mắt chạm nhau, anh nhận lấy hộp khăn giấy đó, đầu ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, anh kéo khăn giấy, tùy ý lau sạch những giọt nước trên ngón tay.
Trần Tĩnh ngồi thẳng người lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nói mưa là mưa, không hề chừa đường lui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239663/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.