Những ngón tay nắm lấy cánh tay anh siết chặt hơn, như muốn để lại dấu ấn. Gió đột nhiên nổi lên, từ bên cạnh thổi qua, mái tóc Trần Tĩnh tung bay, nhìn từ xa rất đẹp, Phó Lâm Viễn hơi rời đi, Trần Tĩnh ngẩng đầu, bờ môi cô đỏ mọng, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh chăm chú.
Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn giữ chặt cằm cô.
Anh cũng cúi đầu nhìn cô.
Đôi mắt anh vẫn sâu thẳm, nhìn không thấu.
Trần Tĩnh giơ tay lên, chạm vào một bên mặt anh.
Phó Lâm Viễn ôm chặt lấy eo cô theo phản xạ, Trần Tĩnh sờ gò má chân thực của anh, nhưng vẫn cảm thấy hơi không chân thực, cô cảm giác như mình sắp gần đến chỗ anh, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Nhưng cô lại rất rõ, bây giờ cô muốn một tương lại ổn định.
Lần đầu tiên cô có thể tỉnh táo rời đi.
Vậy lần thứ hai thì sao, cô cảm thấy nếu để mất anh một lần nữa, ngay cả những xương cốt của cô cũng sẽ bị vỡ vụn. Đi theo anh hơn hai năm, cô hiểu rõ anh xem nhẹ tình cảm như thế nào.
Hoặc nên nói là anh xem nhẹ những người phụ nữ ở xung quanh mình.
Đó là lý do tại sao cô rất quan tâm đến cụm từ Seulement vous mà anh để trên vòng bạn bè.
Anh nói không sai.
Cô thiếu cảm giác an toàn.
Thiếu tất cả cảm giác an toàn khi sở hữu người này.
Cô khẽ chạm vào mắt anh.
Giọng trầm thấp khàn đặc của anh vang lên: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Trần Tĩnh bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-do/1239706/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.