(Ba mươi chín)
Từ sau sự cố lần đó, Ngụy Nam Tô hầu như mỗi ngày đều tìm cớ ở lại nhà tôi, đến tối cũng đuổi không đi.
Ghita của em chiếm bệ cửa sổ tôi đầy bá đạo, đặt cạnh cây hoa hồng con nho nhỏ kia, lá non tròn tròn của cây con và gai nhọn đầy lông trên thân hoa nhô ra bốn phía trông có phần đáng yêu.
Rất giống nhóc cứng đầu Ngụy Nam Tô nào đó chiếm nửa giường tôi dạng tay dạng chân ngủ khò khò.
Khoảng thời gian đó Ngụy Nam Tô rất nhàn rỗi, em gửi mấy demo trong tay đi, chỉ ở yên trong nhà đánh ghita, sáng tác vài bài nhạc, kiên nhẫn chờ hồi âm.
Cũng có lẽ lo tôi lại làm ra chuyện ngu ngốc, em càng dính tôi hơn, hận không thể kêu tôi giắt em lên lưng quần.
Sáng sớm tôi thức dậy đi mua đồ ăn, em liền kéo xe đẩy xếp nho nhỏ theo đuôi tôi, tôi dừng trước sạp nào em sẽ kéo xe đẩy hàng đến đó.
Bánh xe lăn trên mặt sàn kêu lịch bịch, em còn có thể tạo niềm vui trong nỗi khổ, lòng bàn chân giẫm nhịp, cộng tiếng động của bánh xe, biểu diễn bản giao hưởng Định mệnh của Beethoven trong chợ sớm hoà lẫn mùi bánh quẩy và sữa đậu nành nóng hổi.
Tôi nhìn chú chó Labrador cũng kéo một chiếc xe nhỏ phía trước, rồi quay đầu nhìn Ngụy Nam Tô, cắn răng hàm, cố nhịn tiếng cười lại.
(Bốn mươi)
Thỉnh thoảng lúc tâm trạng vui, ăn cơm tối xong tôi sẽ muốn ra ngoài ngồi.
Dưới lầu có một quảng trường tập thể dục nhỏ, tuy nhỏ nhưng đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-noi-dong-hoang-chuoi-xanh-ne-cung/2135749/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.