(Hai mươi mốt)
Gần đây tôi luôn mơ thấy một chú chim sẻ chết đã lâu.
Rất lâu rất lâu về trước, tôi từng cứu một chú chim sẻ nhỏ ngã gãy chân sắp chết.
Tôi quấn băng gạc lên vết thương cho nó, trích một ít gạo nấu cháo cho nó ăn, chăm sóc nó cẩn thận.
Nhưng không ngờ tập tính hoang dã của con vật này rất mạnh. Nó đã đói xẹp bụng, đói đến thoi thóp nhưng vẫn không mổ một hạt gạo nào tôi đút cho.
Nó không ăn, sẽ đói chết.
Tôi rất lo lắng, vội vàng xếp gạo thành một đống nhỏ, đặt chim sẻ nhỏ vào trong đống gạo, muốn dụ nó ăn một ít.
Nhưng cuối cùng, nó ngã trong đống gạo kê vàng, lõm ra một cái hố nhỏ, cứng đờ thành một cái xác.
Chim sẻ nhỏ chọn tự sát, chim sẻ nhỏ chết trước mặt tôi.
Tôi khóc rất thương tâm, rõ ràng tôi đã cứu nó một lần, nó chỉ cần ăn một ít gạo là có thể sống tiếp. Chờ vết thương lành rồi, tôi cũng không nhốt nó trong lồng chim, tôi sẽ cho nó tự do, nó có thể thích bay đi đâu thì đi như ngày xưa.
Nhưng chim sẻ nhỏ vẫn chọn cái chết.
Nó chết đầu xuôi đuôi lọt, nhưng tôi lại bắt đầu trách chính mình, rơi vào trong nỗi tự trách và áy náy khôn tận.
Thật ra không phải tự trách, tôi là ân nhân cứu mạng của nó, nhưng cũng chính bởi vì tôi đã cứu chim sẻ nhỏ, bởi vậy mà sinh ra ràng buộc.
Tôi bỏ ra tình cảm và sức lực, nên không thể quên được nó.
(Hai mươi hai)
Mưa dông bao giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-hong-noi-dong-hoang-chuoi-xanh-ne-cung/2135758/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.