Cô gái bưng chén trà nóng tú bà đưa tới nhấp từng ngụm nhỏ, vất vả lắm mới nuốt ngược nước mắt đang nghẹn ngào trở vào, vừa định mở miệng cảm ơn tú bà, bỗng nhiên bước chân loạng choạng, ngã về phía trước, ngã xuống bên cạnh bàn.
Tú bà đứng dậy, phân phó tiểu nhị đang nghiêng đầu canh giữ, đưa cô gái xuống dưới cẩn thận, đồng thời dặn dò bọn họ nhất định không được làm tổn thương da thịt của cô gái, nếu không vị quý nhân kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ không vui.
Nhìn cô gái sắp bị đưa đi, tú bà đứng bên cạnh cô ấy, nâng cằm cô ấy lên cười lạnh một tiếng: "Vào thanh lâu rồi, làm gì có nhiều chuyện bằng lòng hay không bằng lòng chứ? Dù thật sự không bằng lòng, cũng phải biến nó thành bằng lòng cho ta."
Sau đó bà ta hất cằm cô gái ra, để bọn họ rời đi.
Lần này, nàng được đưa vào phòng của vị khách quý đã trả giá cao nhất. Vị khách quý kia đã chờ sẵn ở đó, ngay khi thấy cô kỹ nữ mềm mại được đưa vào, hắn ta không nói hai lời, lột sạch quần áo của nàng, rồi mặc cho nàng yếu ớt đẩy ra, hắn ta buông màn gấm đỏ xuống.
Theo tôi thấy, lý tưởng hoa khôi của cô gái dường như đã hoàn thành được một nửa nhờ sự giúp đỡ của tôi.
Nhưng cô gái có vẻ không nghĩ vậy.
Sau khi trở về, nàng cuộn mình trong chăn, không nhúc nhích.
Tôi hỏi nàng, đã tiến gần hơn một bước đến việc trở thành hoa khôi, có vui không.
Nhưng nàng lại bảo tôi đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-khoi-mong-la-phu-mong/533619/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.