Lí thị ngồi ngay ngắn ở trước bàn, liên tiếp nhìn về phía sương phòng của nhi tử, biểu tình trên mặt tựa như mèo bắt nạt chuột vô cùng đắc ý cùng hưng phấn.
Giờ dần (tầm 3 h sáng ),cửa phòng Thượng Quan Ngự Phong đã bị bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ đẩy ra, Thủy Vũ Nương mở to đôi mắt, vội vã ngoan ngoãn vọt tới trước mặt bà bà, thấy Lí thị sớm ngồi bên bàn cơm chờ đợi, Thủy Vũ Nương xấu hổ cười cười.
“Nương — không, phu nhân, người dậy thực sớm.”
“Hừ! Hảo giáo dưỡng , đến trễ ba khắc, ngươi cũng thật tham ngủ a.” Lí thị thể hiện bất mãn với nàng tiểu tức phụ tham ngủ.
Nàng hôm nay cố ý thức dậy sớm, muốn nhìn xem Thủy Vũ Nương có đem bà bà này để vào mắt hay không.
“Ta…… Ta lần sau không dám .” Thủy Vũ Nương hoảng sợ nghe không ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Lí thị.
“Ngươi nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn đi!” Lí thị không kiên nhẫn giục, biết rõ còn cố hỏi:“ Con mắt như thế nào lại sưng tấy lên như vậy ?”
“Ta……” Thủy Vũ Nương không thể nói vì đêm qua Thượng Quan Ngự Phong không về, mà khóc hết cả một đêm, khóc mệt mỏi, cuối cùng liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, từ lúc tỉnh lại đến nay tinh thần vẫn là chưa có phục hồi.
Không cần đoán cũng biết, xác định chắc chắn là do đêm qua Phong nhi giận dữ mắng mỏ đây , Phong nhi thật giỏi, mới nói vậy đã có tác dụng lớn rồi!
A! Lí thị trong lòng mừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-khoi-tieu-thiep/2048977/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.