Mấy tháng sau, Thượng Quan Ngự Phong phong trần mệt mỏi quay về nhà.
Tất nhiên hắn không phải là đi tay không, cách đó không xa đang có hai cỗ kiệu lắc lư đi tới, bọn họ ra roi thúc ngựa đi theo sau.
Xuất môn bên ngoài gió mưa một thời gian dài, nỗi nhớ của
Thượng Quan Ngự Phong không biết phải dùng từ nào để hình dung,
hắn hy vọng được lập tức trở về để có thể nhìn thấy ái thê, nói
cho nàng hắn đã tìm được chủ tử của nàng Tuấn Tiêu Dương cùng Hoa Điệp
Nhi .
“Nương — Nương nhi — ta đã trở về! Nương nhi, xem ta dẫn theo người nào trở về! Nương nhi, mau ra đây nghênh đón khách quý –” Nhảy xuống
ngựa, thuận tay đem dây cương giao cho mã tư, Thượng Quan Ngự Phong quay đầu đứng trước cửa kiệu, thái độ cung kính nói:“Tuấn Vương gia,
ngươi đợi một lát, ta sẽ gọi nàng đến nghênh tiếp các ngươi.”
“Không vội, cứ từ từ.” Trong kiệu truyền đến tiếng nói từ tính trầm thấp của Tuấn Tiêu Dương.
Thượng Quan Ngự Phong đáp lại một tiếng, sau đó cao hứng phấn chấn đi vào gia môn, rất muốn ngay tức khắc được ôm nàng một cái
thật chặt.
Nhưng mà, căn phòng trống rỗng, yên tĩnh đến nỗi trái tim
hắn hoảng sợ mà lạnh dần, gọi cả buổi cũng không thấy nửa bóng
dáng của nàng.
Thượng Quan Ngự Phong trong lòng nổi lên một trận bất an mãnh liệt, hắn đi đến sương phòng, theo bản năng mở ra ngăn tủ đựng quần áo,
không gian trong đó ảm đạm khiến sắc mặt Thượng Quan Ngự Phong trở
nên trắng bệch!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-khoi-tieu-thiep/2048983/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.