Sau khi dùng xong bữa trưa đơn giản cùng Hạ Vũ Thần, Tiêu Tử Uý đưa cô đến xem khu nhà của hắn. 
Căn nhà rất đẹp và ngăn nắp. 
Phía sau tủ rượu là phòng bếp nhỏ, phòng ăn cùng phòng khách thì dùng bình phong giấy kiểu nhật ngăn cách, sau tủ sách cao đến trần nhà chính là phòng ngủ của hắn, ngay cả phòng tắm cũng chỉ dùng rèm mỏng manh ngăn lại. 
Chỉ có một căn phòng duy nhất có cửa là phòng tối dùng rửa ảnh. 
“Đây là phòng tối, chủ yếu là những tác phẩm khi rãnh rỗi.Có khi làm không xong tại công ty hắn sẽ mang về nhà làm thêm” Hắn tỉ mỉ giải thích cách dùng. 
“Đây là những tác phẩm của anh?” Cô cũng muốn xem thử. 
“Hình treo trên tường phần lớn nằm trong bộ ảnh.” Hắn chỉ mấy khung lớn nhỏ không giống nhau trên tường. 
Hạ Vũ Thần từ từ thưởng thức, “Nhìn ra được anh thật rất thích chụp ảnh.” 
Bất kể phong cảnh, người, tất cả tác phẩm đều tràn đầy sức sống, nếu như không phải yêu thích công việc này, làm sao có thể cho ra những tác phẩm động lòng người như vậy. 
“Điều đó đương nhiên, cũng là chuyện thứ hai anh thích nhất.” 
“Sao!Vậy còn chuyện gì anh thích nhất?” Cô cười duyên nói. 
Hắn đi tới, từ phía sau ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong ngực, “Chuyện anh thích nhất! Là một cô gái rất rất đẹp cũng rất bướng bỉnh.” 
“Ghét! Lại còn nói em bướng bỉnh!” Cô không nghe theo nhéo lên tay hắn, bắt đầu trừng phạt. 
“Ơ, bộ anh nói em sao?” Hắn làm bộ rất kinh ngạc. 
“Tiêu Tử Uý, anh 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoa-le-mao-hiem/263035/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.